4
1 CHÚA phán, “Hỡi Ít-ra-en,
nếu các ngươi trở lại cùng ta thì hãy trở lại đi.
Nếu các ngươi ném bỏ các tượng chạm mà ta ghét,
thì đừng đi lang thang khỏi ta nữa.
2 Nếu các ngươi nói các ngươi sẽ hứa,
‘Thật như CHÚA hằng sống,’
và các ngươi nói điều đó với tấm lòng ngay thẳng,
chân thật, thì CHÚA sẽ ban phước cho dân tộc,
họ sẽ ca ngợi Ngài về điều Ngài làm.”
3 Đây là điều CHÚA phán cùng dân Giu-đa và Giê-ru-sa-lem:
“Hãy cày đất hoang,
đừng gieo giống giữa bụi gai.
4 Hỡi dân Giu-đa và dân Giê-ru-sa-lem,
hãy dâng mình phục vụ CHÚA,
nhất định vâng lời Ngài*,
nếu không, cơn thịnh nộ ta sẽ lan tràn như lửa cháy,
không ai dập tắt được,
vì điều ác các ngươi làm.
Khốn khổ do phương Bắc mang lại
5 Hãy loan tin nầy trong Giu-đa và công bố trong Giê-ru-sa-lem:
‘Hãy thổi kèn khắp xứ!’
Hãy la lớn lên rằng,
‘Hãy tập họp lại!
Hãy chạy trốn đến các thành có vách kiên cố!’
6 Hãy giương cờ báo hiệu về hướng Giê-ru-sa-lem!
Hãy chạy cứu mạng mình, đừng chậm chân,
vì ta sẽ mang thảm hoạ đến từ phương Bắc†.
Sẽ có sự tàn phá kinh khủng.”
7 Sư tử đã ra khỏi hang;
kẻ hủy diệt các dân đã lên đường.
Nó đã rời quê hương
để tàn phá xứ các ngươi.
Các thị trấn ngươi sẽ bị tiêu diệt
không còn ai sống sót.
8 Cho nên hãy mặc vải sô,
chứng tỏ lòng buồn bực, kêu khóc thảm thiết đi.
Cơn thịnh nộ kinh khủng của CHÚA
không quay khỏi chúng ta.
9 CHÚA phán, “Khi việc đó xảy ra,
thì các vua và các sĩ quan sẽ mất can đảm.
Các thầy tế lễ sẽ hoảng sợ,
còn các nhà tiên tri sẽ kinh hoàng!”
10 Rồi tôi nói, “Lạy Chúa là Thượng Đế, Ngài đã phỉnh dân Giu-đa và Giê-ru-sa-lem. Ngài bảo, ‘Các ngươi sẽ có hòa bình,’ nhưng bây giờ thì lưỡi gươm kề bên cổ chúng tôi!”
11 Lúc đó người ta sẽ loan tin nầy cho Giu-đa và Giê-ru-sa-lem:
“Một luồng gió nóng thổi từ các đồi trọc của sa mạc Giu-đa đến dân Chúa.
Không phải gió hiu hiu để phân chia thóc và trấu ra đâu.
12 Tôi cảm thấy một luồng gió nóng hơn thế nữa.
Bây giờ thì chính tôi loan tin nầy nghịch cùng dân Giu-đa.”
13 Kìa! Kẻ thù nổi lên như đám mây,
và quân xa chúng ào đến như gió lốc.
Ngựa của chúng nhanh hơn chim ưng.
Khốn cho chúng ta! Đời chúng ta tàn rồi!
14 Hỡi dân cư Giê-ru-sa-lem,
hãy lau sạch điều ác khỏi lòng mình đi
để các ngươi được cứu.
Đừng mãi lập mưu ác nữa.
15 Có tiếng vang ra từ xứ Đan‡
mang tin dữ từ các núi Ép-ra-im.
16 “Hãy báo cáo điều nầy cho các dân§.
Hãy loan tin nầy ra trong Giê-ru-sa-lem:
‘Quân xâm lăng tràn đến từ một xứ xa xăm,
tiếng reo hò xung trận nghịch lại các thành phố Giu-đa.
17 Quân thù đã bao vây Giê-ru-sa-lem
như người canh ruộng,
vì Giu-đa đã phản nghịch ta,’” CHÚA phán vậy.
18 “Lối sống và hành vi các ngươi
đã mang khốn khổ nầy đến cho các ngươi.
Đây là sự trừng phạt của các ngươi.
Thật khốn cho các ngươi!
Nỗi đau đớn đâm xuyên qua lòng các ngươi!”
Lời than khóc của Giê-rê-mi
19 Ôi, tôi đau đớn, đau quá chừng!
Tôi khòm xuống vì đau.
Ôi, lòng tôi quặn thắt!
Tim tôi đập mạnh.
Tôi không thể nào im lặng được,
vì tôi đã nghe tiếng kèn.
Tôi nghe tiếng reo hò xung trận.
20 Thảm họa chồng lên thảm họa;
cả xứ đã bị tiêu diệt.
Chỉ trong nháy mắt, lều của tôi bị tiêu hủy.
Màn của tôi bị giật xuống nhanh chóng.
21 Tôi phải nhìn ngọn cờ chiến tranh trong bao lâu nữa?
Tôi phải còn nghe tiếng kèn xung trận trong bao lâu nữa?
22 CHÚA phán, “Dân ta quả ngu dại.
Chúng không hề biết ta.
Chúng thật là con cái ngu xuẩn;
chẳng hiểu biết gì.
Chúng giỏi làm ác,
không hề biết làm điều thiện.”
Thảm họa sắp đến
23 Tôi nhìn mặt đất thì thấy gì?
Đất hoang vu và vô hình dạng**.
Tôi nhìn bầu trời,
thì không còn thấy ánh sáng nữa.
24 Tôi nhìn núi non thì thấy gì?
Chúng đang rung chuyển.
Các ngọn đồi đều chuyển động lên.
25 Tôi nhìn thì chẳng thấy bóng dáng người nào.
Tất cả chim trời đều bay đi hết.
26 Tôi nhìn thì thấy đất xưa kia tốt tươi, phì nhiêu
nay đã hoá ra sa mạc.
Các thị trấn nó đã bị CHÚA tiêu diệt trong cơn thịnh nộ lớn của Ngài.
27 CHÚA phán như sau:
“Toàn thể đất đai sẽ bị điêu tàn,
nhưng ta sẽ không hoàn toàn tiêu diệt nó.
28 Dân trên đất sẽ khóc lóc thảm thiết,
bầu trời sẽ tối đen,
vì ta đã phán và sẽ không đổi ý.
Ta đã quyết định, và sẽ không thay đổi quyết định đó.”
29 Khi nghe tiếng lính cỡi ngựa và lính bắn cung,
thì dân chúng trong thị trấn đều bỏ chạy.
Họ núp trốn trong các bụi rậm,
núp trong các hang hốc††.
Các thành phố của Giu-đa hoang vu không ai ở.
30 Hỡi Giu-đa là nước bị tiêu diệt, ngươi làm gì đó?
Sao ngươi ăn diện và trang điểm bằng nữ trang bằng vàng làm gì?
Sao ngươi vẽ mắt làm gì?
Ngươi ăn diện cho đẹp, nhưng vô ích.
Người yêu ngươi ghét ngươi;
Chúng muốn giết ngươi.
31 Ta nghe tiếng đàn bà sinh đẻ,
tiếng rên siết như đàn bà sinh con so.
Đó là tiếng rên la của con gái Xi-ôn‡‡.
Nó giơ tay lên cầu nguyện rằng,
“Ôi, tôi sắp ngất đi trước mặt những kẻ giết tôi!”
* 4:4: hãy dâng mình … Ngài Nguyên văn, “Hãy cắt dương bì vì CHÚA, hãy lấy da qui đầu khỏi lòng các ngươi.” Xin xem thêm chú thích về tục lệ “cắt dương bì” ở Bảng Giải Thích Từ Ngữ nằm ở cuối sách.
† 4:6: phương Bắc Quân Ba-by-lôn đến từ phương ấy để tấn công Giu-đa. Các đạo quân từ các xứ phương Bắc và phương Đông thường theo các hướng ấy để tấn công Giu-đa và Ít-ra-en.
‡ 4:15: xứ Đan Dân chúng thuộc chi tộc Đan sống gần ranh giới phía Bắc của Ít-ra-en. Vì thế họ là những người đầu tiên bị kẻ thù phương Bắc tấn công.
§ 4:16: Hãy báo cáo … các dân Bản Hê-bơ-rơ ở chỗ nầy hơi khó hiểu.
** 4:23: Tôi nhìn … hình dạng Giê-rê-mi so sánh quê hương ông với thời kỳ trước khi Thượng Đế tạo dựng nên thế giới. Xem Sáng 1:1.
†† 4:29: núp trong các hang hốc Câu nầy trích theo bản cổ Hi-lạp.
‡‡ 4:31: con gái Xi-ôn Một tên khác của Giê-ru-sa-lem. Xem “Xi-ôn” trong Bảng Giải Thích Từ Ngữ.